Theo những gì tôi đã quan sát, chiêm nghiệm và đi qua trong đời sống, có một quy luật vận hành rất tinh tế nhưng vô cùng chính xác: điều bạn mang trong mình sẽ tự nhiên gọi đến những điều tương ứng với nó. Không cần cố ý, không cần sắp đặt, cũng chẳng phải do may rủi. Nội tâm của mỗi người chính là một “tần số sống”, và tần số ấy âm thầm định hình những con người, hoàn cảnh và mối quan hệ bước vào đời ta.
Khi bạn đang bất an, buồn bã hay trống rỗng, bạn sẽ rất dễ gặp những con người mang cùng trạng thái đó. Những cuộc gặp gỡ ấy thường khiến ta có cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu, như thể đã từng biết nhau từ lâu. Thật ra, điều quen thuộc đó không đến từ ký ức, mà đến từ sự tương đồng trong nỗi đau, trong thiếu thốn, trong những khoảng trống chưa được lấp đầy. Những người chưa hạnh phúc thường tìm thấy nhau không phải do ngẫu nhiên, mà vì họ soi thấy chính mình trong người kia.
Điều này không xấu, cũng không sai. Nó không phải là sự trừng phạt, mà là trật tự tự nhiên của đời sống. Thậm chí, nếu nhìn sâu hơn, ta sẽ thấy đây còn là một dạng bảo vệ rất tinh tế. Bởi nếu một người còn đầy khổ đau vô thức bị cuốn vào thế giới của một người đang an lạc, rất có thể họ sẽ mang theo những bất ổn chưa được chuyển hóa của mình, rồi vô tình kéo người kia rơi xuống. Không phải vì họ xấu, mà vì họ chưa đủ vững vàng để đứng trong ánh sáng.
Vì thế, mỗi trạng thái sống tự tìm đến nơi tương hợp với nó. Nước đục chảy về chỗ trũng. Nước trong tìm về nguồn trong. Không có sự hơn kém, chỉ có sự tương ứng.
Chỉ khi bạn thực sự an vui, bạn mới nhận ra và bị cuốn hút bởi những con người an vui khác. Lúc ấy, sự gặp gỡ không còn ồn ào, không quá kịch tính, cũng không mang màu sắc bám víu. Nó rất nhẹ. Rất tự nhiên. Rất “đúng”. Bạn không cần cố gắng chứng minh điều gì, cũng không cần đóng vai ai cả. Bạn được là chính mình, và người kia cũng vậy.
Không phải để phán xét, mà để thấy một sự thật rất hiền lành: giống nhau thì gặp nhau.
Bạn có thể quan sát điều này ở bất cứ đâu trong đời sống. Giữa một đám đông rất lớn, không phải ai cũng bị hấp dẫn bởi cùng một điều. Có người tìm đến những cuộc vui ồn ào, có người tìm sự yên tĩnh. Có người thích những câu chuyện nhẹ nhàng, có người lại bị cuốn vào drama, tranh cãi và hơn thua. Không phải vì họ tốt hay xấu hơn nhau, mà vì nội tâm họ đang cần những trải nghiệm khác nhau.
Chỉ những ai đang đi tìm câu hỏi sâu xa về bản thân, về ý nghĩa tồn tại, về sự sống và cái chết, mới bước về phía những con đường trầm lắng, nhiều suy tư. Những người khác thì không. Thậm chí, họ còn thấy lo ngại, xa lạ, hay bất an khi đứng gần những không gian quá yên tĩnh hoặc quá thật với chính mình. Sự im lặng buộc ta đối diện với nội tâm, và không phải ai cũng sẵn sàng cho điều đó.
Vì vậy, hãy ghi nhớ một điều rất quan trọng: một mối quan hệ khởi sinh từ nỗi bất hạnh thường rất khó tránh khỏi vị đắng. Khi hai con người tìm đến nhau chỉ để lấp đầy khoảng trống, để né tránh nỗi cô đơn, để bám víu vào nhau như chiếc phao cứu sinh, thì sớm muộn gì họ cũng sẽ làm tổn thương nhau. Không phải vì họ không yêu, mà vì họ đang yêu bằng sự thiếu hụt.
Và từ đó, khổ đau bắt đầu.
Khi bạn đủ đầy từ bên trong, bạn không còn hấp tấp tìm kiếm. Bạn không còn vội vàng bám víu. Bạn không còn sợ cô đơn như trước. Và chính lúc ấy, một cách rất tự nhiên, bạn sẽ gặp một tâm hồn khác cũng đang nở hoa.
Hai con người tự do gặp nhau, không để hoàn thiện nhau, mà để cùng nhau mở rộng đời sống. Họ có thể bước đi riêng, nhưng khi đứng cạnh nhau thì mọi thứ trở nên đẹp hơn. Nhẹ hơn. Sâu hơn. Và từ đó, một điệu vũ rất đẹp của đời sống được sinh ra điệu vũ của hai tâm hồn đã học cách đứng vững trên chính đôi chân mình.




0 Nhận xét